Sàng nào em cũng được bà cho ra vườn cắt rau đem bán, bà vẫn cầm chiếc liềm trên tay như thời cự nội em còn sống. Bà kể là chiếc liềm được cụ mua thời thời đất nước chưa được thống nhất.
Mang dáng vẻ hình ánh trăng khuyết, chiếc liềm được chia làm hai phần: một là phần cán tròn làm bằng gỗ dài chừng hơn chục phân, hai là phần lưỡi liềm. Phần sống lưng thì day mà trơn, còn phần lưỡi liềm thì được làm thành những chiếc răng cưa nhọn sắc, nó còn được gọi là chấu liềm.
Bà kể ngày xưa bà còn trẻ thì bà thường dùng chiếc liền để gặt lúa, cắt rau, nhưng sau nhiều năm sử dụng nên phần lưỡi liền cũng mòn và còn đi khá nhiều. Đồng thời, do tuổi cao sức yếu nên bà không còn làm được việc đồng áng nữa, bà chị trông rau, nuôi gà trong khu vườn nhỏ trước nhà em mà thôi.
Mặc dù được bố mẹ em mua tặng bà chiếc liềm mới sắc hơn, nhưng bà vẫn thích sử dụng chiếc liềm của cụ để lại để hái rau, cắt cỏ. Bà bảo: tuy chiếc liềm nó cùn nhưng vẫn còn cắt tốt lắm, hơn nữa đây là kỉ vật của cụ để lại nên bà rất trân trọng nó.
Chiếc liềm tuy thô sơ nhưng nó là người bạn thân thiết gắn liền với người nông dân từ bao đời nay. Bà em rất yêu quý và giữ gìn cái liềm ấy lắm.