Bói tình yêu
Tải miễn phí:
Android iOS
Tra câu, Từ điển Anh - Việt
Tải miễn phí:
Android iOS

Em hãy kể lại lần mắc lỗi lớn nhất của mình đến giờ

Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng sẽ có lần lầm lỡ, ai cũng sẽ có lần làm sai một việc gì đó. Không ai là luôn luôn làm đúng tất cả mọi việc.

Nhưng điều quan trọng không phải là ta làm sai hay làm đúng mà là ta đã sửa lỗi lầm của mình ra sao?
Tôi cũng vậy, trong cuộc đời của tôi cũng mắc sai lầm, một sai lầm quá lớn mà tôi không bao giờ quên được trong cuộc đời của mình.

lan-mac-sai-lam-lon-nhat-cua-em

Hôm đó là ngày 7-3 chỉ còn một ngày nữa thôi là đến ngày quốc tế phụ nữ. Tôi vừa vui sướng vừa lo lắng không biết phải tặng mẹ gì để làm quà.

Loading...

Tôi nghĩ mãi, cuối cùng cặm cụi làm cho mẹ một chiếc thiệp và một bông hoa giấy mà tôi vừa học được từ nhỏ bạn. Tôi quá vui sướng khi làm món quà vì nghĩ rằng mẹ sẽ rất thích, mẹ sẽ ôm tôi vào lòng như hồi còn bé và khen tôi: "con gái mẹ giỏi quá".

Quá chăm chú ào món quà nên tôi quên bẫng mai có tiết văn chưa học thuộc. Đang làm món quà bất chợt mẹ tôi gõ cửa phòng, tôi vội dúi món quà làm dở xuống ngăn bàn lôi vội sách vở ra học nhưng mà chỉ để mẹ kiểm tra thôi. 
Mẹ thấy tôi vẫn học nên mẹ rặn: học nhanh lên con, còn đi ngủ mai còn phải đi học sớm nữa.
Vâng ạ! tôi đáp như mọi lần.

Khi mẹ tôi vừa bước ra khỏi phòng tôi lại cất sách vở đi, lôi món quà ra làm nốt mặc dù trong đầu tôi lúc này có bao nhiêu ý nghĩ hiện ra:"Phải làm quà tặng mẹ để mẹ vui". Phải học bài không nhỡ may cô giáo gọi lên bảng, học bài hay làm quà tặng mẹ đây??
Nhưng cuối cùng tôi lại nghĩ rằng mình chỉ làm nốt món quà thôi sau đó lại đi học. Vả lại mình có điểm miệng rồi nên chắc cô giáo sẽ không gọi mình đâu. Cái ý nghĩ đó đã dung túng cho việc lười biếng của tôi. Tôi cặm cố làm cho xong món quà của mình và ngắm nhìn nó. Đó là một ngày thật dài và mệt mỏi mắt tôi díu lại, tôi vớ quyển tập văn để lên bàn nhưng không thể nhồi vào đầu một chữ nào cả.

Lúc đó tôi nhìn ở văn rồi lại nhìn vào chiếc giường êm ấm. Tôi như bị phù phép , tôi tiến lại chiếc giường và nằm xuống như bị điều khiển. 

Tôi nghĩ mình cứ đi ngủ đi dù sao tiết văn cũng là tiết cuối cơ mà mai đến lớp mình sẽ học nốt. Nhưng tôi không biết rằng thời gian để cho tôi học bài chỉ còn lại tối nay. Sáng hôm sau, tôi giật mình tỉnh dậy đến trường mà chẳng kịp ăn sáng. May mà vừa vào trường thì trống vào lớp, tôi vui sướng vì thoát khỏi nạn đi học muộn. 

Nhưng niềm vui của tôi bỗng sẹp xuống nhanh hơn cả quả bóng bị xì hơi. Cô giáo bước vào và nói một cách rất nhẹ nhàng "cô giái dậy toán bị ốm nên nghỉ cô sẽ dạy thay bằng tiết văn buổi sau cô giái lấy lại giờ". Lòng tôi như bị đè xuống, cô giáo hỏi cả lớp hôm nay mùng mấy rồi dở sổ điểm ra xem.

Hôm nay ngày mùng tám, tôi đúng chín trong số điểm của cô. Cô lần dò rồi dừng lại tại một tên của ai đó. Lòng tôi thắt lại, tim tôi càng đập nhanh hơn, như muốn nhảy khỏi lồng ngực. 

Cô giáo gọi tên tôi dõng dạc và thật to. Ôi! cái điều tôi lo lắng đã đến, tôi lắc đầu và thầm nghĩ: "không cô chỉ gọi nhầm cô lại gọi tên tôi lần nữa và nói: "nhanh lên em, em sao thế?". 
Tay tôi run cầm cập vờ lấy quyển vở dưới ngăn bàn tôi bước ra khỏi chỗ, bước những bước thật chậm.
Mặc dù chỗ tôi chỉ cách bục giảng có mười bước chân nhưng tôi ước gì nó dài đền mười cây số để tôi còn được đi mãi. Mồ hôi tôi giỏ xuống từng giọt, tim còn đập nhanh hơn trước.

Cô giáo ra câu hỏi tôi đứng trên bục giản như tượng, đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi không còn nhờ gì về bài học hôm qua. Một phút rồi, hai phút tôi đứng im như phỗng, cô giáo giục tôi "đọc bài êm, êm đang làm mất thời gian của cả lớp đấy".
Những lời giục của cô như cục đá nặng đè lên ngực tôi.

Tôi ấp úng..

Thưa cô... em ... chưa học bài ạ!

Sao em chưa học bài ư? vì sao em cho tôi một lí do chính đáng, cô tỏ vẻ khó chịu, sau đó phê vào vở tôi dòng chữ đỏ chót: "Yêu cầu phụ huynh nhắc nhở cháu học bài" và xin ý kiến của gia đình.
Tôi đứng im như bẫng, những giọt nước mắt lăn dài trên má, những giọt nước mắt của sự ân hận, tôi lặng lẽ bước xuống vời cái ý nghĩ "mình làm sao vậy, đây là quà mà mình tặng mẹ sao?".

Buổi học hôm đó đối với tôi trôi qua thật chậm chạp. Năm tiết học trôi qua mà tôi tưởng chừng như năm tháng.
Trên đường về tôi cứ lo lắng mãi "rồi mẹ sẽ nghĩ sao, mẹ sẽ buồn thế nào?".

Về nhà tôi đưa cho mẹ món quà của mình kèm ới lời xin lỗi và tập vở được cô giáo phê đỏ chót. Nét mặt mẹ thoáng buồn nhưng mẹ lấy lại bình tĩnh mỉm cười và nói rằng: "com làm sai là thật đáng trách nhưng con đã biết sửa lỗi sai của mình mới là điều đáng khen".
Trong cuộc đời con người ai cũng có lúc sai, nhưng nếu họ biết sửa sai thì họ lại đúng con ạ, con hãy vui lên đây là bài học giành cho con.
Những lời nói đó của mẹ, làm tôi không bao giờ quên được. Nó sẽ là một bài học quý giá ới tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên lỗi lầm này của mình.