'Ầu ơ' mỗi khi câu hát đó vang lên em lại nhớ đến bà nội. Người đã nuôi dưỡng dạy dỗ em từ tấm bé.
Bà em năm nay đã ngoài tám mươi tuổi. Nhưng trông bà vẫn rất khỏe. Bà có dáng người cao, khỏe mạnh, nước da của bà ngăm ngăm đen. Khuôn mặt phúc đức, hiền hậu. Mái tóc bà dài và có nhiều sợi tóc bạc. Đôi mắt bà trìu mến, luôn nhìn em với ánh mắt yêu thương.

Mỗi khi em được điểm mười về khoe với bà, bà cười để lộ hàm răng đen chỉ còn mấy chiếc. Nhưng bà vẫn móm mém nhai trầu. Bà hay mặc những bộ quần áo bà ba màu nâu nhạt rất giản dị nhưng vẫn rất hợp với tuổi của bà.
Mẹ kể với em rằng: 'ngày xưa bà làm giáo viên' nên bây giò mỗi tối có bài tập gì khó em lại xuống hỏi bà. Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng và ấm áp.
Ở nhà, bà chỉ làm được những công việc nhẹ như: nấu cơm, nhặt rau chứ cứ làm việc nặng là bà lại đau lưng.
Mỗi khi em làm sai điều gì hay bị điểm kém, bà luôn nhắc nhở và động viên em phải đứng lên từ vấp ngã.
Loading...
Em nhớ nhất là lúc em đi mổ tuột thừa, bà đã là người lo lắng à chăm sóc em nhiều nhất. Dù bà đã già rồi xức khỏe bà cũng yếu nhưng bà vẫn không nản lòng và luôn ở bên giường bệnh chăm sóc cho em.
Bà em cũng rất hay đi chùa lễ. Bà luôn nhắc nhở với con cháu là phải sống thật tốt với mọi người. Bà sống rất cởi mở nên ai cũng yêu quá bà.
Em rất yêu bà nội của em vì bà là người nuôi dưỡng em từ tấm bé. Em mong bà sẽ luôn mạnh khỏe để bà còn kể chuyển cổ tích cho em nghe.