Mỗi khi tết đến xuân về thì nhà nhà đều chuẩn bị làm bánh chưng bánh dày để dâng lên tổ tiên trời đất. Em hãy kể lại chuyện bánh chưng bánh dày.
Vua Hùng lúc về già, muốn truyền ngôi nhưng nhà vua có 20 người con nên đã không biết chọn ai cho xứng đáng. Nhân lễ Tiên Vương, ai làm ừa ý ta, ta sẽ truyền ngôi.
Các Lang ai cũng muốn ngôi báu thuộc về mình, nên cố gắng làm vừa ý vua cha. Người buồn nhất là Lang Liêu, Chàng là con thứ mười tám, mự chàng trước kia bị vua ghẻ lạnh, ốm rồi chết. So với anh em, chàng thật thòi nhất, một lần chàng nằm mơ thấy thần bảo: không thứ gì quý bằng gạo, còn lúa gạo thì mình trồng lấy, hãy lấy gạo làm bánh mà lễ Tiên Vương.
Tỉnh dậy, Lang Liêu mừng thầm, chàng bèn chọn thứ gạo nếp thơm lừng, trắng tinh, hạt nào hạt nấy tròn mẩy đem vo sạch, lấy đậu xanh, thịt làm nhân, dùng lá dong gói thành hình vuông, nấu một ngày một đêm cho thật nhừ.
Đến ngày lễ, Các Lang mang sơn hào hải vị, nem công chả phượng tới chẳng thiếu thứ gì. Vua chon xem qua rồi dừng lại trước chồng bánh của Lang Liêu, rất vừa ý, bèn gọi lên hỏi: Lang Liêu đem giấc mơ kể lại. Vua cha đem thứ bánh ấy đi tế trời đất, Tiên Vương.
Vua họp mọi ngời rồi nói: Bánh tròn là tượng trời ta đặt tên là bánh dày, bánh hình vuông là tượng đất ta đặt là bánh chưng, lá bọc ngoài, mĩ vị để trong gụ ý là đùm bọc nhau.
Lang Liêu đã dâng vật vừa ý ta, Lang Liêu sẽ nối ngôi ta xin Tiên Vương chứng giám. Từ đó đến này, nước ta chăm nghề trồng trọt, chăn nuôi là tục ngày tết làm bánh chưng, bánh dày, thiếu bánh chưng bánh dày là thiếu hương vị ngày tết.