Em hãy đóng vai nhân vật Vũ Nương trong tác phẩm "Chuyện người con gái Nam Xương" để kể lại cuộc đời sóng gió vất vả gian truân của mình.
Chào mọi người! Tôi tên là Vũ Thị Thiết, mọi người thường gọi tôi là Vũ Nương. Quê tôi ở Nam Xương. Nói đến đây chắc các bạn đã biết tôi rồi, sau đây tôi xin thuật lại cuộc đời sóng gió của mình cho các bạn được biết.
Hồi đó, gia đình tôi rất nghèo. Sau đó. được Trương Sinh mang một trăm lạng vàng đến hỏi cưới tôi làm vợ. Sống với Trương Sinh, tôi biết chàng có tính hay ghen nên cũng giữ gìn khuôn phép, không để vợ chồng phải bất hòa.
Một ngày nọ có chỉ thị điều quân đi lính. Chồng tôi là con nhà hào phú nhưng không có học nên cũng có tê trong đó. Trước khi chồng tôi đi lính, mẹ chàng và tôi có vài điều dặn chàng. Cuối cùng tôi rót chén rượi để tiễn chàng đi. Trong khi chàng đi lính, tôi mới biết mình đang có thai, không lâu sau, tôi sinh ra một đứa con trai, đặt tên là Đản.
Chồng tôi đi lính xa nhà cũng đã lâu mà không thấy tin tức gì. Mẹ chồng tôi lúc nào cũng lo lắng không yên. Vì thương nhớ chồng tôi mà lâm bệnh. Tôi ngày đêm chăm sóc, động viên để mẹ uống thuốc, lễ bài thần phật ở khắp nơi.
Nhưng có vẻ bệnh tình của bà cũng không tiến triển thêm. Cuối cùng, không chịu nổi bà đã qua đời. Trước đó, bà còn nói với tôi: "Mẹ không đợi được chồng con trở về để nó báo hiếu nhưng không phải mẹ không muốn đợi chồng con về mà không ăn miếng cơm, miếng cháo.
Sau đó, bà còn chúc tôi sống hạnh phúc, con cháu đông đàn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp". Nói xong bà trút hơn thở cuối cùng rồi mất. Tôi đã khóc rấ nhiều à lo ma chay chu đáo cho bà như chính đối với cha mẹ đẻ của mình.
Giặc tan, Trương Sinh trở về nhà. Khi nhìn thấy chồng mình, tôi vui mừng chạy ra đón chàng, chàng cũng vui mừng không kém tôi. Tôi kể cho chàng chuyện của mẹ và chỉ chỗ chôn mẹ.
Chồng tôi bế Đản đi ra viếng mộ mẹ nhưng trên đường, Đản cứ khóc thét, chồng tôi nói với nó: "Bà mất cha đã buồn lắm rồi!" Đản ngây thơ hỏi: "Thế ông cũng là cha tôi, lại còn biết nói không như cha tôi hồi trước khi biết ngồi im".
Nghe thấy con nói vậy, chàng nghi ngờ tôi. Sau đó gạn hỏi Đản về việc người đàn ông kìa là ai, Đản kể lại mọi chuyện cho chồng tôi nghe, nghe xong, chàng chạy về nhà, quát to.
Tôi từ trong nhà chạy ra hỏi mọi chuyện. Khi đó chàng quát to lên cho hả giận. Lúc đầu tôi cũng không hiểu tại sao chàng lại giận mình. Chàng kể mọi chuyện nhưng tôi đều phủ nhận đó không phải là sự thật, tôi hỏi điều đó là do ai nói nhưng chàng giấu, không nói đó là Đản.
Tôi một mực nói tôi không phải người như vậy, nhưng chàng không tin. Hàng xóm cũng sang biện bạch nhưng chẳng có ích gì. Tôi thật sự rất thất vọng về chồng mình, sau đó tôi đi tắm chay sạch rồi ra sông Hoàng Giang ngửa mặt lên trười mà than về số phận của mình rồi gieo mình xuống sông mà chết.
Nghe tin đó, chồng tôi cũng có chút thương cảm, ra sông để vớt xác tôi nhưng không thấy đâu.
Sau khi tôi chết, một đêm nó chàng ngồi tường, Đản la lên: "Cha Đản lại đến kìa!". Chồng tôi hỏi đâu? Nó liền chỉ vào cái bóng trên tường mà bảo " Đây này".
Thì ra mỗi lần nhớ chàng, nàng thường chỉ bóng của mình trên vách bảo với con đó là cha nó. Đến bây giờ chồng tôi mới biết tôi bị oan nhưng đã quá muộn rồi.
Cùng làng với tôi có người tên Phan Lang, do mootjlaanf tình cờ cứu mạng thần rủa nên đã được thần rủa là Linh Phi cứu khi gặp nạn trên biển. Khi Phan tỉnh dậy, Linh Phi tiếp đãi rất ân cần.
Phan nhìn thấy tôi nhưng không dám nhậm đó là tôi. Cuối bữa tiệc, tôi chạy ra nói với Phan: "Tôi và ông trước vốn người cùng làng, vậy mà đã quên rồi ư?". Bấy giờ Phan mới nhận ra đó chính là tôi.
ng kể cho tôi cuộc sống của hai cha con Đản, bảo tôi hãy về ở trần gian. Khi phan sắp trở về trần gian, tôi đưa cho Phan một chiếc hoa vàng và dạn Phạn: "nếu có gặp chàng Sinh thì xin hãy đưa cho chàng hoa vàng và lời nhắn từ tôi: "Nếu còn một chút tình xưa nghĩa cũ, xin lập một đàn giải oan bên bờ sông, chiếu cây đèn thần xuống nước, nàng sẽ trở về".
Khi Phan đi về, tôi cứ vẫn nghĩ liệu Trương Sinh có làm theo lời mình không hay chàng vẫn còn giận?.
Vài ngày sau, Linh Phi cho tôi mượn chiếc xe vàng và nhiều người hộ tống để nổi lên mặt nước. Tôi nhìn thấy Trương Sinh và đàn giải oan ở đó. Chàng nhìn thấy tôi ở phía xa đã với tay gọi to tên tôi. Nhưng tôi chỉ đứng ở ngoài, nói vọng vào và cảm ơn chàng đã giải oan cho mình. Sau đó bóng tôi mờ dần, mờ dần rồi biến mất.
Từ đó đến nay tôi vẫn sống dưới cung nước cùng Linh Phi và mọi người. Đó là toàn bộ cuộc đời của tôi. Một cuộc đời sóng gió, gian truân, vất vả nhưng tôi tin vào sự lựa chọn mà mình đã chọn. Cuộc đời của tôi như thế đấy, còn cuộc đời của các bạn thì như thế nào?