Tuổi thơ của em gắn liền với Hà Nội, những con đường nườm nượp người qua lại. Mỗi lần được nghỉ hè là bố mẹ em lại cho em về quê.
Đường về quê em cũng hơi xa nhưng em vẫn thấy vui. Dù đi xa nhưng em vẫn không thấy mệt. Về quê, em được sống trong một không gian trong lành, yên tĩnh khác hẳn với Hà Nội.
Khi em về thì ông bà em rất vui. Vừa về đến nhà mấy đứa em của em đã kéo em đi chơi. Những người quê em sống giản dị và rất thật thà.
Những ngày ở quê, em được các em rủ đi chơi. Sáng em và các em đi hái sen, chiều thì bắt châu chấu. Chúng em còn chơi thả diều nữa. Những con diều màu sắc bay bổng trên trời xanh.
Em nhớ có hôm mưa to chúng em được nghịch nước. Hôm đó, có cơn mưa rất to, tạnh mưa chúng em đi bắt cá ở những con kênh. Bỗng "bùm" em bị ngã do nhiều rêu trơn. Một tháng hè đã trôi qua, đã đến lúc em phải lên Hà Nội để đi học thêm toán, văn , anh... Các em em tặng cho em rất nhiều quá. Những món quà đó em vẫn còn giữ.
"Quê Hương là chùm khế ngọt cho con trèo hái mỗi ngày"
Những câu thơ ấy vang lên em lại nhớ đến ông bà, nhớ đến những kỉ niệm khó quên.
Em ước mìn là cánh diều để có thể bay về quê bất cứ lúc nào.
Em rất yêu quê hương của em!