Cụ Tứ là giáo viên dạy văn trường THPT Lê Hồng Phong, Nam Định. Thầy là nhà giáo nhân mà bố mẹ em luôn kính trọng.
Nhân dịp Đại lễ 1.000 năm Thăng Long vừa qua, được tin cụ lên Hà Nội, bố mẹ em đã gọi điện mời thầy vào nhà chơi. Và rồi ngày đại lễ cũng đã đến, bố mẹ ra tận bến xe để đón ông vào nhà chơi.
Vì nghe bố mẹ kể nhiều về Nhà giáo nhân dân mà em cũng thấy vô cùng hồi hộp khi biết tin cụ vào nhà mình chơi. Sau hơn 1 giờ chờ đợi, bỗng một cụ già hơn 80 tuổi với mái tác bạc trắng như cước, làn da hồng nào, bộ râu trắng dài trên gương mặt phúc hậu. Cụ luôn nở nụ cười trên môi, để lộ ra hàm răng trắng còn nguyên vẹn, cùng giọng nói trầm ấm dịu dàng như những áng văn mà cụ thôi vào hồn những người học sinh.
Em thấy cụ liền chạy ra khoanh tay lễ phép chào, cụ cười rồi xoa đầu khen em ngoan ngoãn. Sau đó, Cụ và bố mẹ em chuyện trò rất vui, nhắc lại bao kỉ niệm sâu sắc thời chống Mĩ cứu nước. Rồi cụ quay sang hỏi việc học hành vui chơi của em? "Cụ khen bố mẹ em trước học rất giỏi và chăm ngoan, nên cháu cũng cố gắng noi gương bố mẹ nhé!"
Em rất yêu quý và kính trong người nhà giáo nhân dân mẫu mực, em tự hứa với bản thân: " mình cần học tập và chăm ngoan hơn nữa để xứng đáng con ngoan trò giỏi".