Trong cuộc đời của mỗi con người, ai mà chẳng có nhứng người thầy, người cô đã dạy dỗ mình nên người. Thầy cô là những người lái đò thầm lặng.
Người lái đò chở bao chuyến đò cập bến tương lai. Dường như công lao to lớn của người thầy, người cô mãi không thể đền đáp được hết sao cho xứng đáng. Từng cử chỉ ân cần, nắm tay mỗi đứa học trò nắn nót viết từng chữ viết sai chính tả, từng ánh mắt hiền dịu hướng về mỗi em học sinh, nu cười hiền hậu như một nguồn động viên to lớn.
Thầy cô là những người mở ra cánh cửa chân trời tri thức mới, chắp cánh bao ước mơ bay cao bay xa, gợi bao hoài bão, hi vọng của tuổi học trò thơ ngây, trong sáng.
Mỗi năm, thầy cô lại dang rộng cánh tay chào đón lớp lớp học sinh tung tăng cắp sách đến trường rồi cứ thế, trên chuyến đò tri thức ấy thầy cô mang đến cho học trò những bài học lí thú, bổ ích, học cách làm người.
Sau này, dù có rời xa người mẹ thứ hai thân thương, tôi vẫn sẽ mãi không bao giờ quên được công lao to lớn của người thầy, người cô, em sẽ luôn ghi nhớ lời dạy mà cô đã dạy năm xưa.
Nếu mai này có gặp lại em sẽ nói với cô:" Cô ơi! em biết ơn cô nhiều lắm!".