Em sinh ra và lớn lên ở thành Phố Hà Nội nên chẳng biết chút gì về miền quê cả. Nhân dịp nghỉ hè vừa rồi, bố mẹ cho em về quên ăn giỗ nhà bác bạn thân của bố em, quê bác ở tận Ninh Bình cách Hà Nội gần 100 km.
Sau giấc ngủ dài, gần đến nhà thì bố mẹ em gọi em dậy, mở mắt ra em thấy thực sự ngạc nhiên và thích thú, bao nhiều nhà cao tầng, con đường to đẹp nơi thành đô bỗng biến mất, thay vào đó là hàng cây xanh dọc hai bên đường, nhìn xa một chút ta sẽ nhìn thấy cả cánh đồng lúa chín vàng rực sáng tận chân trời.
Xe ô tô đỗ đầu ngõ, bước qua chiếc cổng tre làm đơn xơ đến không ngờ, hai bên đường được trồng những cây hoa nhỏ xinh đủ màu sắc, em cứ ngỡ mình lạc vào một nơi nào đó rất là thơ mộng như trong truyện cổ tích vậy. Ngôi nhà mái gói đổ tươi cổ kính càng khiến em ngạc nhiên mà thốt lên: "Nhà gì mà lạ thế bố mẹ?". Vào trong nhà em đã được ông bà kể cho em nghe toàn bộ lịch sử ngôi nhà. Em vô cùng thích thú vì mình đã biết cảnh quê hương mình lại đẹp đến vậy.
Chiều hôm đó, em được con bác cùng cơ quan bố em dẫn ra đồng xem cảnh anh chị chăn trâu ngoài đồng về. Em lại còn được các anh cho cưỡi bò nữa đấy. Ôi! cái cảm giác vô cùng tuyệt vời mà chỉ có ở miền quê mới biết được. Tối đó, sau khi được trải nghiệm không gian miền quê, em kể cho các anh chị và các bạn về khung cảnh, không gian nơi thành thi tráng lệ.
Thực sự trong em luôn muốn được tận hưởng không khí miền quê, những ngôi nhà nhỏ nơi miền quê.