Phạm Ngũ Lão là tên cha mẹ đặt cho khi sinh ra tại ngôi làng Phù ủng. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn khi được Đại vương Trần Quốc Tuấn rất mực yêu quý và tin tưởng. Sự kiện mà cả đời tôi không bao giờ quên đó là được gặp Đại Vương trong hoàn cảnh vô cùng đặc biệt.
Như thường lệ, tôi đan và bán sọt ngoài đầu chợ. Tuy đôi tay thoăn thoắt đan nan nhưng trong đầu tôi luôn đau đáu về việc nước nhà. Khi giặc Mông - Nguyên vừa bị đánh lui, nhưng chắc chắn bọn chúng không thể dễ dàng bỏ qua cho đất nước ta yên ổn như vậy. Vì thế, trong tôi sôi sục một điều muốn tham gia vào quân đội để bảo vệ đất nước. Nhận thức và mong muốn được góp sức lực nhỏ bé của mình cho đất nước, ngay từ khi còn nhỏ tôi đã nghiền ngẫm và suy nghĩ những cuốn sách "Binh thư". Do mải nghĩ nên tôi không biết là kiệu của Hưng Đạo Đại vương đi qua con đường nhỏ hẹp trong khi người dân cũng như quân lính tùy tùng thì đông. Thấy tôi ngồi vướng đường quân đi, họ nhắc nhở đôi ba lần nhưng tôi mải nghĩ đến nỗi mà không hề hay biết gì. Bổng hình dáng một người mặc áo bào với sự uy danh vô cùng bước tới trước mặt rôi và hỏi:
– Nhà ngươi không thấy đau sao?
Giật mình ngẩng lên và vội vàng quỳ xuống kính chào Đại Vương thì tôi mới phát hiện ra đùi mình đang chày đầm đìa máu. Lúc đo, tôi mới biết là quân lính đán đâm vào đùi khi nhiều lần nhắc nhở mà tôi không có phản ứng nhường đường.
Khi nghe Đại Vương hỏi tôi vội vàng bẩm: Do thảo dân mải nghĩ về binh pháp để giúp dân được sống yên ổn, Đại vương Trân Quốc Tuấn liền ôm chầm lấy tôi, nét mặt rất câm phục rồi sau đó cho tôi ngồi chung kiệu trở về.
Từ đó, tôi được làm khách quý trong nhà của Đọi vương. Từ đó tôi cũng được Đại Vương cho phép tôi được tham khảo thêm nhiều binh pháp trong thư phòng của chính Người. Không phụ lòng Hưng Đạo Đại Vương tôi nhanh chóng trở thành nhà cầm quân tài ba trong công cuộc đánh giặc cũng như giữ vững yên bờ cõi.